Từ các bản thiết kế quy hoạch thành phố đến những thiết kế nhỏ nhắn, Zaha Hadid Architects (ZHA) đã khai phá những hình thức kiến trúc đầy sáng tạo thông qua các phương pháp thiết kế số hóa. Năm 2006, sự thành công trong việc hợp tác với các nhà sản xuất đồ nội thất và nhà thiết kế thời trang đã tạo nên thương hiệu “Zaha Hadid Design” trong cả hai lĩnh vực sản xuất và thiết kế kiến trúc lừng danh.
Một triển lãm mô hình pop-up được tổ chức tại tòa chung cư của ZHA dọc theo công viên nổi tiếng High Line ở thành phố New York. Để tôn vinh và trình bày các tác phẩm do công ty sản xuất trong bốn thập kỷ qua, triển lãm Zaha Hadid giới thiệu các dự án trong một loạt các thiết kế bao gồm sáu ‘Mô hình Bạc’ đại diện cho tám công trình chính của công ty.
Tiếp tục kế thừa di sản từ sự sáng tạo trong thiết kế kiến trúc, triển lãm đã nhấn mạnh tính lưu loát và tính “siêu chức năng” trong phong cách của bà. Trong triển lãm hồi tưởng của bà tại Bảo tàng Guggenheim năm 2006, Zaha đã tuyên bố:
“Những sản phẩm và ngôn ngữ kiến trúc của tôi luôn được kết nối. Một số dự án ban đầu của chúng tôi là những thiết kế nội thất. Những phần thiết kế này rất quan trọng đối với tôi và nhóm của tôi bởi chúng đã truyền cảm hứng sáng tạo của chúng tôi bằng cách cung cấp những cơ hội để thể hiện ý tưởng của chúng tôi thông qua các tỷ lệ khác nhau và thông qua các phương tiện thể hiện khác nhau”
Ban đầu triển lãm “Tranh bạc” dự kiến được tổ chức tại Phòng triển lãm ROVE ở London năm 2005 với các tác phẩm điêu khắc bằng Bạc nắm bắt các ý tưởng, trường phái trừu tượng đằng sau hình thức của các tòa nhà được Zaha thiết kế. Kết hợp với các vật liệu và công nghệ khác nhau, những sản phẩm trong sự hợp tác gần đây của Zaha Hadid Design cũng được trưng bày, chẳng hạn như tấm thảm Striation từ bộ sưu tập Hoàng gia Thái Lan cũng như bộ đèn chùm AVIA cho Slamp. Cả hai công trình đều thể hiện các xu hướng phân tầng đa chiều để nhấn mạnh hiệu quả của ánh sáng và bóng tối một cách độc đáo.
Vượt qua sự quan tâm đến việc sản xuất sản phẩm, triển lãm đã trình bày sản phẩmghế Lapella, một sự diễn giải cho sản phẩm được thiết kế cho Hans J. Wenger vào năm 1963. Dự án này đã thúc đẩy việc nghiên cứu trong việc tạo ra các dạng hình học được chế tạo từ các vật liệu nhẹ như vật liệu tổng hợp sợi carbon đạt đến hiệu quả trong cấu trúc. Bản chất tỷ lệ nhỏ của các tác phẩm này cho phép nhóm thiết kế nghiên cứu linh hoạt hơn bởi không bị ràng buộc bởi các vấn đề về cấu trúc và bối cảnh thiết kế phải xem xét.
Những chiến lược tư duy theo mô hình sáng tạo này được nhiều công ty đương đại khác ứng dụng, nghiên cứu tính tính khả thi trong thiết kế thông qua thử nghiệm. Nghệ thuật và kiến trúc được kết nối bởi những yếu tố nội tại, như những gì triển lãm này mô tả, và chúng có thể được sử dụng để định hình lại sự suy nghĩ thông thường về các khái niệm trừu tượng và khả năng ứng dụng trong thực tế.